Triển lãm mỹ thuật “Giai điệu trên cao” của họa sĩ Trần Thế Vĩ mang đến một không gian sáng tạo giàu cảm xúc, nơi màu sắc, ánh sáng và âm nhạc hòa quyện vào nhau, tạo thành những giai điệu thị giác ngân vang. Đây không chỉ là cuộc trưng bày nghệ thuật, mà còn là hành trình dẫn dắt người xem đến gần hơn với thế giới nội tâm của họa sĩ – nơi nghệ thuật chạm đến sự thăng hoa của tâm hồn.
Giới thiệu về triển lãm Giai Điệu Trên Cao

Triển lãm “Giai điệu trên cao” của họa sĩ Trần Thế Vĩ mở ra một thế giới nghệ thuật nơi màu sắc và hình khối vang lên như những nốt nhạc. Đây không chỉ là một cuộc trưng bày tranh thông thường, mà còn là hành trình sáng tạo được kiến tạo như một bản giao hưởng, dẫn dắt người xem qua nhiều cung bậc cảm xúc – từ nhẹ nhàng, bay bổng đến hùng tráng, mãnh liệt.
Mỗi tác phẩm tại triển lãm như một “khúc nhạc thị giác”, nơi hội họa vượt qua ranh giới của thị giác để chạm vào thính giác và cảm xúc nội tâm. Người xem sẽ có cảm giác vừa thưởng lãm tranh, vừa được đắm chìm trong một bản hòa âm không lời – nơi âm nhạc và hội họa cùng hòa quyện.
- Thời gian: 22/03 – 13/04/2025
- Địa điểm: Bảo tàng Nghệ thuật Quang San – 189B/3 Nguyễn Văn Hưởng, Thảo Điền, thành phố Thủ Đức, Thành phố Hồ Chí Minh
- Mục đích: Mở ra một cách tiếp cận mới cho công chúng: không chỉ thưởng lãm tranh mà cảm nhận như đang nghe một bản nhạc vô hình, để từng sắc màu, từng đường nét diễn tấu trong tâm trí người xem.
- Ý nghĩa đặc biệt: Triển lãm là lời tri ân nghệ thuật gửi đến vùng đất Đà Lạt – nơi ký ức, sương mù và không gian cao độ gặp nhau. Nó không dừng lại ở mô tả cảnh sắc mà đi sâu vào tầng cảm xúc, khơi dậy hoài niệm và sự rung động.
Giới thiệu họa sĩ Trần Thế Vĩ

Trần Thế Vĩ là một gương mặt đặc biệt của mỹ thuật đương đại Việt Nam. Anh không lựa chọn con đường dễ dàng là đi theo một phong cách quen thuộc, mà luôn tìm kiếm sự đổi mới trong tư duy, hình khối và chất liệu. Với anh, mỗi tác phẩm không chỉ là sản phẩm của lao động nghệ thuật, mà còn là một nốt nhạc được cất lên từ sâu thẳm tâm hồn.
Suốt nhiều năm gắn bó với hội họa, Trần Thế Vĩ đã miệt mài thử nghiệm để phá vỡ những giới hạn quen thuộc. Nếu ở giai đoạn đầu, tranh của anh còn mang hơi hướng ấn tượng và biểu hiện, thì càng về sau, Vĩ càng hướng đến sự trừu tượng giàu tính nhạc. Anh khai thác ngôn ngữ màu sắc và đường nét như nhạc công chơi trên dàn nhạc thị giác, biến bảng màu thành phím đàn, biến nét cọ thành nhịp điệu.
Đặc biệt, quãng thời gian dài sống và sáng tác ở cao nguyên Đà Lạt đã để lại dấu ấn mạnh mẽ trong sự nghiệp của anh. Không gian sương mù, bầu trời cao rộng, những rặng thông reo như nhạc nền tự nhiên đã thấm sâu vào cảm quan nghệ thuật của Vĩ. Từ đó, anh xây dựng cho mình một phong cách riêng: tranh không chỉ để ngắm, mà còn để lắng nghe.
Bộ tác phẩm trong triển lãm “Giai điệu trên cao” là kết quả của nhiều năm trăn trở. Nó ghi dấu hành trình trưởng thành của một họa sĩ luôn khao khát bay lên, vượt khỏi những khuôn mẫu, để tìm một ngôn ngữ nghệ thuật mới mẻ, vừa mang tính cá nhân sâu sắc, vừa mở ra khả năng đối thoại rộng lớn với công chúng.
Không gian & cách trưng bày tại triển lãm

Triển lãm “Giai điệu trên cao” của họa sĩ Trần Thế Vĩ được thiết kế như một bản hòa nhạc của sắc màu và cảm xúc. Ngay từ giây phút đặt chân vào không gian trưng bày, người xem có thể cảm nhận được sự “ngân vang” của hội họa, nơi từng tác phẩm trở thành một nhạc cụ, cùng nhau tạo nên bản giao hưởng thị giác. Trong không gian ấy, người xem không chỉ nhìn mà còn như nghe được màu sắc cất tiếng, nghe giai điệu nội tâm vang vọng, để rồi mang về dư âm khó quên sau khi rời triển lãm.
- Bố cục mở & nhịp điệu tự do: Thay vì sắp xếp tuyến tính, các tác phẩm được bày biện theo mạch cảm xúc, như những nốt nhạc rải đều trong bản giao hưởng. Điều này cho phép người xem không chỉ đi theo một lối mòn, mà tự tìm cho mình một nhịp điệu thưởng thức riêng, có thể bất chợt dừng lại, ngắm thật lâu một tác phẩm, hoặc để mắt mình trôi theo mảng màu sang bức tranh kế tiếp.
- Ánh sáng như nhạc trưởng: Hệ thống ánh sáng không đơn thuần chiếu sáng, mà được tính toán để dẫn dắt người xem. Mỗi bức tranh như một sân khấu thu nhỏ, nơi ánh sáng nâng đỡ, làm nổi bật sắc màu và lớp chất liệu, khiến tác phẩm có chiều sâu và sức sống như đang “trình diễn”.
- Khoảng lặng nghệ thuật – dấu nghỉ trong bản nhạc: Giữa những cụm tranh rực rỡ, họa sĩ và giám tuyển khéo léo đặt những khoảng trống có chủ ý. Đây là những khoảng “dấu lặng”, để người xem tạm dừng, lắng nghe dư âm trước khi bước tiếp vào chương tiếp theo của triển lãm.
- Dòng chảy liên tục: Không gian trưng bày được thiết kế để không có điểm khởi đầu hay kết thúc tuyệt đối. Người xem có thể bắt đầu từ bất cứ bức tranh nào, nhưng vẫn cảm thấy mình đang đi trong một dòng chảy liền mạch – giống như đang tham dự một bản nhạc với nhiều chương, có mở đầu, cao trào, dư âm và hồi kết.
Chất liệu được họa sĩ sử dụng trong triển lãm

Trong sáng tác của Trần Thế Vĩ, chất liệu không đơn thuần là công cụ, mà là bạn đồng hành, là “ngôn ngữ thứ hai” giúp ông chuyển tải những tầng nghĩa ẩn sâu của tác phẩm.
- Acrylic và sơn dầu: Được anh khai thác linh hoạt để mở ra những mảng màu trong trẻo, uyển chuyển, tạo độ sâu thị giác vừa tinh tế vừa mạnh mẽ.
- Vật liệu hỗn hợp: Trần Thế Vĩ thường tìm cách “giải phóng” bức tranh khỏi giới hạn truyền thống bằng việc đưa vào các chất liệu phi chuẩn mực. Nhờ vậy, bề mặt tác phẩm trở nên đa tầng, gợi nên một thế giới vừa gần gũi vừa huyền ảo.
- Tinh thần thủ công: Qua những lớp màu chồng lấn, dấu vết cọ vẽ hay cách xử lý bề mặt, người xem như cảm nhận được nhịp thở và hành trình lao động nghệ thuật của họa sĩ.
Sự kết hợp ấy cho thấy tư duy sáng tạo giàu cá tính: Trần Thế Vĩ không chỉ “dùng” chất liệu, mà còn đối thoại và để chúng tham gia trực tiếp vào câu chuyện ông muốn kể. Chính vì thế, tranh của ông luôn vang lên những “âm hưởng thị giác” khiến người xem bị cuốn vào dòng cảm xúc không dứt.
Một số hình ảnh tại triển lãm “Giai điệu trên cao”




Triển lãm “Giai điệu trên cao” không chỉ là nơi trưng bày tranh, mà còn là cuộc gặp gỡ của hội họa, âm nhạc và tâm hồn. Người xem rời khỏi triển lãm với dư âm như vừa nghe xong một bản nhạc giàu cảm xúc, để rồi nhận ra: nghệ thuật luôn có khả năng đưa con người đến gần hơn với sự tự do và thăng hoa.

